Loading the player...


INFO:
“Ông chủ, tôi nộp đơn xin nghỉ việc.” “Lý do?” Lăng Quân Trạch cau mày hỏi. Hỏi đến lý do Trúc Mẫn có chút khó xử nhưng vẫn trả lời thành thật. “Tôi về nhà lấy chồng.” Lăng Quân Trạch: “...” “Cô có bạn trai rồi ư?” Lăng Quân Trạch ngạc nhiên, bất ngờ thốt lên. Trước phản ứng của ông chủ Trúc Mẫn không khỏi ngỡ ngàng, cô cười trừ đáp lại: “Không phải, là gia đình sắp xếp đi xem mắt.” “Gặp rồi sao?” Anh tò mò hỏi tiếp. “Vẫn chưa, đang tìm.” Trúc Mẫn lắc đầu. “Gặp xong sẽ kết hôn à? Không tìm hiểu sao?” Lăng Quân Trạch lại hỏi,nghiêm túc nhìn cô. Trúc Mẫn đột nhiên thấy ông chủ mình hôm nay hỏi hơi nhiều nhưng cũng không dám ý kiến, miễn cưỡng trả lời. “Tôi cũng hai tám tuổi rồi, gặp xong cảm thấy hợp sẽ kết hôn.” “Ồ, tôi biết rồi, cô nghỉ đi.” Lăng Quân Trạch nghe xong câu trả lời liền hài lòng gật đầu lập tức phê duyệt đơn từ chức của cô. Trúc Mẫn cau mày cảm thấy hôm nay anh hơi lạ, cô vốn nghĩ ít nhất cũng phải đôi co một chút thì mới có thể từ chức. Cũng không hiểu sao cô đột nhiên buột miệng hỏi. “Ông chủ, anh cũng hơn ba mươi rồi không định kết hôn sao?” Hỏi xong cô lập tức cảm thấy hối hận, ông chủ khó tính ghét bị người khác hỏi vấn đề riêng tư, thế mà cô lại đi hỏi chuyện hôn nhân của người ta. “Có, năm nay sẽ kết hôn.” Anh có chút vui vẻ đáp lại. Mặc dù không hiểu vì sao sếp đột nhiên trở nên vui vẻ vì câu hỏi của mình, nhưng cô cũng không dám hỏi nhiều nữa liền vội vàng xin phép ra về. *** Mấy hôm sau Trúc Mẫn theo sự sắp xếp của gia đình mà đến điểm hẹn gặp đối tượng xem mắt của mình. Trên đường đi cô bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp, cô tiến vào nhà hàng, theo số phòng mà đi đến chỗ mình cần, cô mở cửa nhìn thấy đối phương đang ngồi ở bên trong Trúc Mẫn liền ngây người. “S... Sếp?” Cô lắp bắp thốt lên. Sau đó lại hoảng loạn nhìn lại số phòng, cảm thấy phòng này không sai nhưng Lăng Quân Trạch ngồi ở đây thì có sai. Lăng Quân Trạch thấy cô cứ lúng túng đứng ở cửa thì nhướng mày hỏi: “Em đứng đấy làm gì? Mau vào trong này đi.” Trúc Mẫn giật mình vội vàng đóng cửa đi vào. “Anh cũng đi xem mắt sao?” “Ừ.” “Anh có ngồi nhầm phòng không, sếp?” “...” Lăng Quân Trạch cảm thấy may mắn vì mình đang không uống nước, nếu không chắc chắn sẽ bị sặc. Anh nhìn cô rồi nhếch môi đắc ý đáp: “Không nhầm!” “Còn nữa, tôi đã không còn là “sếp” của em.” “Từ giờ tôi là “chồng” em!” ___